Chuốc thuốc ngủ thèm được của tôi xa nhà, xuống nhìn chiếc lều đang kê cao giữa háng rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ. “Không được.” Trần Trừng nghe xong thì sững sờ, nước mắt tràn đầy trong khóe mắt cô, tựa như cô có thể khóc bất cứ lúc nào, cô bĩu môi, vặn vẹo eo, đáng thương gọi: “Anh rể.” Côn thịt của Giản Mục Xuyên rõ ràng đã cương cứng như sắp phá quần bung ra, nhưng vẻ mặt anh vẫn thờ ơ, véo đùi Trần Trừng nói: “Dang hai chân ra.” Trần Trừng sốt ruột vặn eo,Đụ cô tiền bối sắp đi lấy chồng trong khách sạn từ từ mở hai chân ra. Lần này, Giản Mục Xuyên ở trước mặt cô xoa bóp dọc